(Viết nhân Bộ trưởng Y tế được 100% tín nhiệm, nhưng tín nhiệm hơi thấp)
Là người trong họ, Lão dù học hành không đến nơi đến chốn nhưng nhanh nhẹ, hoạt ngôn. Bẵng đi một thời gian "biệt tăm biệt tích" bỗng cả làng, cả họ thấy Lão nói trên tivi thường xuyên, cả làng, cả họ mừng lắm, ai không mừng, làng trên xóm dưới có ai được thế đâu, rồi Lão mua được nhà chuyển bố mẹ già, xin việc cho các em ở thành phố cả, lâu lắm Lão không về. Ai cũng mong có ngày Lão hồi làng thăm lại bà con để mọi người được mục sở thị cho thỏa nguyện.
Rồi Lão về thật, có báo tin trước hẳn hoi, cả làng khấp khởi đón, ai cũng mong và mọng Lão đến thăm và hy vọng có quà. Cả làng đón đầu ngõ tay bắt mặt mừng câu chuyện như pháo ran, hồ hởi, phấn khởi, xúc động, tin tưởng... Lão vào nhà thờ họ thắp hương, hỏi thăm người già, xoa đầu trẻ chân tình, chỉ có thỉnh thoảng xuýt xoa "vội quá, vội quá", ai cũng cảm thông. Không kịp vào thăm được nhà ai cuối cùng Lão cũng vào thăm được nhà ông Y người trong họ, là thầy thuốc trong làng ai cũng mến, mặc dù không chữa được bệnh gì to tát nhưng cũng giúp được một vài bệnh trở trời trở gió, cảm mạo, tiêm thuốc bổ... Kinh tế gia đình Lão cũng kha khá, do vợ biết ngược xuôi tần tảo buôn bán lặt vặt. Như là quán tính, khi Lão vào nhà ông Y nhiều người trong họ, trong xóm cũng vào theo gần chật cả nhà, cả sân. Sau khi ân cần hỏi han, dù vội lão vẫn kịp điểm qua tình hình quốc tế và trong nước, mặc dù xem tivi và nghe đài biết cả rồi nhưng nhờ khéo nói chuyện nên mọi người vẫn chú ý lắm, câu chuyện đang vào đoạn cao trào Lão bỗng kết một câu "thế nhé, tôi đợt này bận quá giờ phải đi ngay để họp, mọi người thông cảm", rồi không quên mở túi lấy ra một phong bì nói to "tôi về vì vội quá không kịp mua quà nên có chút gọi là... nhờ bác Y mua làm bữa cho bà con uống rượu giao lưu, đợt sau về lâu hơn, lâu hơn..." nói rồi đứng dậy đi luôn mọi người mừng lắm, quyến luyến đưa tiễn.
Lại nói ông Y, sau khi Lão đi hai vợ chồng mở phong bì thấy được 5 tờ 100.000 đồng, vợ chồng nghĩ đến bữa tiệc chiều mai toát hết mồ hôi. "Thì có sao mình mua vậy, mình cố gắng xăn xiu". Sáng mai bác gái đi chợ mua rổ khoai thật ngon, mấy cân lạc tươi, mấy chai rượu đế, bó chè xanh... vừa đủ. 3 giờ chiều bắt đầu nấu, đến 5 giờ chiều đi gọi cả xóm sang ăn quà của Lão hôm qua về cho. Mọi người phấn khởi đến ăn tiệc, thấy khoai, lạc luộc, rượu đế ai cũng ngạc nhiên rồi bực, rồi chửi thầm vợ chồng ông Y, ăn uống mất ngon. Mọi người ra về quá ngõ thì bắt đầu tụm nhau chửi thẳng, đồ vợ chồng ông Y quá quắt, tham quá, tham quá...! quà như thế... mà như thế...! Cả họ kêu, cả họ chửi...!.