Thứ Tư, 21 tháng 3, 2018

Ảo ảnh

Không có em anh như kẻ lỏng rời
Rệu rã sống giữa muôn vàn trống rỗng
Để lang thang mơ hồ lồng lộng
Thần tiên ảo ảnh xa vời

Anh sẽ sống giông tố tơi bời
Cười khóc như một đời điên loạn
Đau nỗi riêng rất một mình không hờn trách
Không em vui buồn trống rỗng hoang vu

Sẽ chẳng mơ về nơi ấy lời ru
Tiếng thở đều trong đêm cho anh ngủ
Chỉ gió quay cuồng trong cát vũ
(Đêm đêm thổi mơ hồ đồi vọng hú)
Ảo ảnh không cùng leo lét ánh lân tinh.

TNP

Xa lạ

Em xa lạ như trò ảo thuật
Bất ngờ như tháng năm xa
Nỗi mênh mông nỗi đau bất tận
Thấm đẫm ưu phiền hoang hoải tình ca.

TNP

Thứ Bảy, 17 tháng 3, 2018

Amazon cùng em...!

Muốn cùng em về Amazon
Nơi xanh rừng hoang sơ niềm nhớ
Nơi yêu thương giản đơn xứ sở
Bất tận không cùng say đắm Amazon.

TNP



Photo: Chụp qua màn hình Video "Thổ dân Amazon"

Thứ Tư, 14 tháng 3, 2018

Xuân

Mưa xuân rơi rơi lộc nhú trên cành
Anh nhớ em rấm rứt
Kẻ ngược người xuôi hối hả chợ phiên tất bật
Trông hướng nào cũng chẳng bóng dáng em.

TNP

Thứ Bảy, 10 tháng 3, 2018

Chuồn chuồn cắn rốn....!


Tuổi thơ tôi châu chấu cào cào
Gặp em tuổi thơ cào cào châu chấu
Chuồn chuồn cắn một thời xa vắng
Bơi mãi trong đời cuồn cuộn sóng mơ.

TNP

Thứ Hai, 5 tháng 3, 2018

CHÀO NGÀY MỚI...!

Mong sao, rất đàng hoàng và được sống đàng hoàng...!

TNP

Nghèo và Văn hóa...?

Cậu bé nghèo trả ví cho ông chủ chỉ xin lại 1 chút, trợ lý cười nhạo em, không ngờ lời em nói… anh vô cùng xấu hổ

Cậu bé với bộ quần áo rách rưới đã đi một quãng đường rất dài chỉ để trả lại chiếc ví cho ông chủ giàu có.

Một lần, nhà từ thiện Kenneth Belling đi ngang qua khu vịnh San Francisco, Hoa Kỳ vào những năm 1990 của thế kỷ 20, đột nhiên ông thấy mình đánh rơi chiếc ví khi nào không hay. Trợ lý của ông đã lo lắng nói: “Có lẽ chiếc ví đã bị rơi khi chúng ta đi bộ qua các khu nhà ổ chuột ở Berkeley vào buổi sáng, giờ chúng ta phải làm gì?” Belling miễn cưỡng nói: “Chỉ có thể chờ người nhặt được ví tiền gọi lại cho chúng ta mà thôi.”g



Mấy giờ qua đi, người trợ lý thất vọng nói: “Thôi, chúng ta đừng chờ nữa, đừng hy vọng gì ở những người sống trong khu nhà ổ chuột.” Tuy nhiên, ông Belling lặng lẽ nói: “Không, tôi vẫn muốn chờ đợi xem thế nào.”

Người trợ lý nghe thấy vậy thì rất ngạc nhiên: “Trong ví có danh thiếp của ngài, nếu muốn trả lại thì họ đã gọi rồi, chỉ mất vài phút thôi. Tuy nhiên, chúng ta đã chờ đợi cả một buổi chiều mà vẫn không thấy tin tức gì. Dường như người nhặt được không có ý định trả lại.”
Tuy nhiên, Belling vẫn khăng khăng chờ đợi. Trời bắt đầu tối và điện thoại vang lên. Cuộc điện thoại này là của người nhặt được chiếc ví. Người đó nói là đợi ông trên đường Kata.
Thấy vậy, người trợ lý hét lên: “Hãy cẩn thận! Đây có phải là cái bẫy không? Liệu có phải họ muốn gõ cửa tống tiền?”
Belling vẫn bỏ qua lời cảnh báo và lái xe đi. Ông tới nơi thỏa thuận thì một cậu bé mặc chiếc áo rách, trên tay cậu cầm chiếc ví tiến lại gần. Người trợ lý vội cầm lấy chiếc ví và kiểm tra, anh thấy bên trong vẫn còn nguyên số tiền. Chờ đợi một lát, cậu bé ấp úng nói: “Cháu có một lời cầu xin, các ngài có thể cho cháu một ít tiền không?”
Lúc này, người trợ lý cười lớn: “Biết ngay mà …” Belling vội ngắt lời trợ lý rồi mỉm cười hỏi cậu bé muốn bao nhiêu.
“Chỉ cần cho cháu xin 1 đô la thôi.” Cậu bé ngượng ngùng nói: “Cháu đã tìm kiếm rất lâu để đến được bốt điện thoại công cộng nhưng không có tiền, cháu phải vay 1 đô la để thực hiện cuộc gọi.”
Nhìn vào đôi mắt trong sáng ngây thơ của cậu bé, người trợ lý đã phải cúi đầu vì cảm thấy xấu hổ. Còn Belling đã vội ngồi xuống ôm cậu bé vào lòng.
Hành động này của cậu bé đã khiến Belling thay đổi kế hoạch từ thiện. Ông quyết định xây mấy trường học ở Berkeley để các bé nghèo không có tiền đi học được đến trường.
Trong ngày khai giảng, Belling nói: “Chúng ta không nên tự phán xét về người khác. Chúng ta cần tạo ra không gian và cơ hội để đón tiếp học sinh có tâm hồn thuần khiết và tốt bụng. Điều này rất đáng để chúng ta đầu tư.”

Theo dkn

Nếu...!


Nếu bỗng nhiên tôi hóa đàn bà
Tôi sẽ rất riêng... yêu người tôi thương rất lạ
Nồng nàn yêu thông minh không buông thả
Cho buồn vui khổ đau hạnh phúc rất đàn bà.

(Kính tặng chị em nhân ngày Quốc tế Phụ nữ 8/3).
TNP

Thứ Bảy, 3 tháng 3, 2018

Cánh đồng xanh xưa ấy cha cày


Quê hương ơi chiều nay con về
Sau những bộn bề mệt nhoài nhung nhớ
Sau những buồn vui âu lo trăn trở
Con về lại đồng xanh bát ngát gieo cày

Tháng năm trôi vội vã quá tầm tay
Mơ ước lớn từ cánh đồng mênh mông chia nhỏ
Hạt lép mẩy chen nhau trong gió
Bụng lép căng đầy lồng ngực tương lai

Con đã đi suốt cả ngày mai
Đi mãi miết sực nhớ quê da diết
Và hôm nay hôm nay con biết
Cánh đồng xanh xưa ấy cha cày.

T&Photo: TNP
"Cánh đồng Liên Minh Đức Thọ Hà Tĩnh"

Thứ Năm, 1 tháng 3, 2018

Phát Ấn đền Trần hiện nay...?


Tôi là người họ Trần và tôi tin "Phát ấn đền Trần hiện nay" là một "hình thức lễ hội" đã bị lợi dụng, không phải nét truyền thống văn hóa của cha ông, của Hào khí Đông A. 
Tôi nghe nói, đến lễ hội để "tranh cướp" hoặc "mua Ấn" là tôi đã thấy "thiếu văn hóa" và vì vậy tôi chưa bao giờ đi tới vào những dịp như thế này.
Tôi đồng ý, lễ phát Ấn chỉ nên là một nghi thức, không nên phát Ấn cho tất cả mọi người. 
Hình thức phát Ấn như hiện nay, cần phải được dẹp bỏ.

TNP

https://vtc.vn/nha-su-hoc-bui-thiet-phat-an-den-tran-la-thu-vo-van-nen-dep-bo-d382786.html