Nàng nhặt được ta
Từ những gì vợ ta rơi
rớt lại
Ta nhặt được nàng
Từ những gì chồng
nàng bỏ quên
Chút nhỏ nho như muối
Mặn mòi giọt nhạt bờ
môi
Một ngày nào vợ sực
nhớ mình rơi
Đủ để thời gian bào
ta bạc trắng
Rồi một ngày chồng
nàng cay đắng
Sực nhớ điều lãng
quên
Đủ để nàng tan giấc
bình yên.
Trần Nguyên Phú
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét